Trong quan hệ quốc tế, chủ quyền quốc gia có thể bị hạn chế.
Hỏi: Trong quan hệ quốc tế, chủ quyền quốc gia có thể bị hạn chế.
ĐÁp: Đúng. Chủ quyền quốc gia là khái niệm nền tảng trong luật quốc tế, được xem là quyền nguyên gốc về mặt pháp lý theo nghĩa tất cả các quyền và tự do của mọi và mỗi quốc gia đều xuất phát từ quyền nguyên thủy này. Chủ quyền quốc gia là thuộc tính tự nhiên, vốn có của quốc gia. Trong quan hệ quốc tế hiện nay, những cơ sở cho việc xác định giới hạn chủ quyền quốc gia có thể xuất phát từ nhiều căn cứ khác nhau.
Chủ quyền của quốc gia có thể do chính quốc gia tự giới hạn, nhất là khi các quốc gia tham gia vào các điều ước quốc tế. Mặc dù các quốc gia có quyền lựa chọn có tham gia vào các điều ước này hay không, nhưng một khi đã tham gia vào các điều ước này trên cơ sở cân nhắc quyền và lợi ích chính mình, các quốc gia buộc phải tuân thủ các nghĩa vụ và trao lại một phần chủ quyền của mình cho cộng đồng quốc tế.
Ngoài ra, trong một số trường hợp đặc biệt, việc giới hạn chủ quyền của quốc gia trong một số lĩnh vực và thời hạn nhất định là hoàn toàn hợp pháp. Trường hợp này áp dụng đối với những quốc gia có hành vi vi phạm nghiêm trọng luật pháp quốc tế và phải gánh chịu hậu quả bất lợi xuất pháp từ hành vi đó thông qua các biện pháp chế tài hoặc sự trừng phạt của cộng đồng quốc tế. Ví dụ như trường hợp Iraq xâm lược Kuwai 1990. Đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng các nguyên tắc cơ bản của luật quốc tế. Do đó, Hội đồng Bảo an đã tiến hành áp dụng một loạt các biện pháp (phi vũ trang và vũ trang) để hạn chế chủ quyền của Iraq khi quốc gia này có hành vi vi phạm luật quốc tế.